"Mười tám con bò, năm mươi bảy con heo, mười bốn con chó, gà... gà thì quá xá, quên mất là bao nhiêu con luôn rồi."

Ôn Văn cười tới sắp lệch cả miệng luôn rồi, với số lượng này thì trong một khoảng thời gian dài, Trạm Thu Nhận Tai Ách có thể giảm được một khoản chi lớn rồi.

"Số đồ cổ kia nên dành thời gian mang đi bán, với lại mình cũng nên tìm một nhân viên thu nhận có tiền để chống đỡ khoản tài chính của trạm thu nhận, không thể cứ đổ hết lên đầu mình được."

Thu thu một hồi thì Ôn Văn phát hiện một chuyện kỳ quái, đó chính là số bị đập vỡ đầu gối đều là đám động vật có thể hình lớn một chút.

Giới hạn đại khái là cỡ con gà mái, lớn hơn gà mái thì đều bị dính đòn, còn nhỏ hơn gà mái, ví dụ như đám gà con thì vẫn sinh động bình thường.

Hơn nữa cũng không thấy thi thể động vật nhỏ như lũ chuột này nọ.

"Là nguyên nhân kích cỡ à... không đúng, kích cỡ của con dơi cũng chỉ cỡ lũ gà con thôi, bay trên trời còn bị đập rớt, không lý nào lũ gà con lại may mắn thoát được..."

"Chờ đã, bay trên trời..."

"Độ cao!"

Ôn Văn vỗ tay một cái, rốt cuộc cũng hiểu được là chuyện gì.

Trước đó nhân viên hỗ trợ kia có nói, con rối này có thể nói, hơn nữa còn ghét người khác cúi đầu nhìn nó.

Vậy tức là nếu từ nơi cao hơn nhìn nó thì nó mới đập đầu gối, vậy nếu tầm mắt bằng hoặc thấp hơn thì sẽ không bị con rối tấn xông?

"Như vậy biện pháp đối phó tốt nhất là nằm thẳng, đồng thời tầm mắt phải thấp hơn nó.

Đang suy nghĩ thì Ôn Văn đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, phía sau anh có tiếng bước chân rất nhỏ nhưng lại không hề có chút hơi thở nào.

Anh vội vàng quay đầu nhìn lại thì thầm hô một tiếng không tốt, ngay cả nhịp tim cũng hẫng mất một nhịp.

Chỉ thấy một con rối mặc vest đeo nơ vác một cái búa nhổ đinh rỉ sét ngơ ngác đứng ở sau lưng mình!

Ôn Văn đã quá sơ ý rồi, chỉ lo suy nghĩ mà không phát hiện con rối này đã đi tới sau lưng mình.

Con rối gỗ này không hề có chút hơi thở sinh mạng nào, trên người cũng không có năng lượng gì khác thường, nó thoạt nhìn giống như một con rối bình thường mà thôi.

Nhưng vào khoảnh khắc tầm mắt chạm vào nhau, con rối này liền há mồm nói chuyện.

"Nhân loại ngu xuẩn, dám cúi đầu nhìn tao, tao sẽ nhảy lên đập nát đầu gối mày!"

Nói xong, con rối thật sự nhảy lên, giơ búa nhổ đinh hướng về phía đầu gối Ôn Văn.

Sức bật và tốc độ của nó có thể sánh ngang với Lâm Lộ!

Ánh mắt Ôn Văn chăm chú, trực tiếp đá một cú vào ngực con rối, giống như đá banh sút bay con rối đi.

Khi sức mạnh và tốc độ không chênh lệch nhiều thì hình thể sẽ ảnh hưởng tới năng lực chiến đấu.

Chân Ôn Văn dài hơn nên cũng sẽ công kích trước con rối, chỉ cần Ôn Văn không lơ là nó tuyệt đối không thể nào chạm vào Ôn Văn được.

Con rối đụng vào một thân cây rồi bật dậy, sau đó lại nhảy lấy đà, cấp tốc tiếp cận Ôn Văn.

Cú đá khi nãy của Ôn Văn không hề tổn hại nó xíu xiu nào, mà lần này sức mạnh của nó lại càng nhiều hơn nữa.

"Lần này phiền rồi đây!"

Ôn Văn vòng ra sau con rối, túm chặt nơ ấn nó xuống đất, một chân giẫm lên nó.

Sau đó rút chước hổ ra nhắm thẳng vào sọ não nó, bắn một phát.

Tiếng nổ mạnh, chân Ôn Văn bị uy lực của đạn tổn thương một chút, nhưng con rối kia thì không hề tổn hao một chút nào cả, ngay cả tóc giả trên đầu cũng không rụng một cọng nào!

Ôn Văn biến sắc, mặc dù thực lực đã mạnh mẽ hơn không ít nhưng sức công kích của chước hổ vẫn xếp hạng đầu trong số phương pháp tấn công của Ôn Văn, không ngờ ngay cả chước hổ cũng không thể tổn hại con rối gỗ này.

Nó được làm bằng kim cương sao?

Sau khi nổ súng, Ôn Văn phát hiện mình đã không đè được con rối này nữa, vì muốn giãy ra khỏi khỏi buộc của Ôn Văn, sức lực của nó lại tăng lên rất nhiều.

Dùng súng không được, vậy dùng dịch ăn mòn thử xem!

Sau một cái búng tay, dịch ăn mòn xanh biếc bao trùm trên người con rối, nhưng thứ tiếp xúc với dịch ăn mòn bốc lên một đám khói trắng rồi giống như nước chảy xuống đất.

Nhưng thứ bị tan chảy khi nãy chẳng qua chỉ là tạp chất trên người con rối mà thôi, ngay cả dịch ăn mòn cũng không có cách nào tan chảy con rối gỗ thoạt nhìn rất bình thường này.

"Thật không khoa học mà, gỗ thông không có khả năng rắn chắc như vậy."

Ôn Văn luống cuống ứng phó con rối hình người dính dịch ăn mòn, nếu không phải nó chấp nhất muốn tấn công vào đầu gối Ôn Văn, Ôn Văn muốn đối phó với nó chỉ sợ lại càng khó khăn hơn.

Tiếp đó Ôn Văn thử công kích tinh thần, đóng băng, thậm chí là cả chất độc nhưng đều không thể tổn tại con rối này.

Sau khi thử nghiệm hết tất cả năng lực mà mình có, Ôn Văn xác nhận không phải mình dùng sai cách, mà là con rối này căn bản không thể bị hư hại.

Không bị hư hại chính là một đặc điểm của nó, đơn thuần dựa vào cậy mạnh thì không thể nào chế ngự được nó.

Muốn bạo lực phá hỏng con rối này có lẽ được, nhưng hiện giờ Ôn Văn chưa có được thực lực này.

Anh thở dài một tiếng nói: "Thứ này không biết mệt mỏi, giằng co như vậy mà sức lực của nó không hề bị hao mòn chút nào, còn kéo dài nữa thì mình chả còn sức để dây dưa với nó, nếu muốn thoát ra khỏi tình huống này thì chỉ còn một cách."

Ôn Văn túm cổ áo con rối ném bay nó ra ngoài, sau đó lập tức nằm bẹp xuống đất.

"Bây giờ tao thấp hơn mày rồi, mày sẽ không tiếp tục đuổi theo tao chứ?"

Nhưng chuyện làm Ôn Văn bất ngờ vẫn xảy ra, con rối này vẫn vọt tới chân anh, giơ búa nện xuống.

Ôn Văn phải cố gắng nhẫn nhịn lắm mới không làm ra phản ứng né tránh, xem ra nếu không để thứ này nện một phen thì không thể nào thoát được nó.

Trong trạng thái vampire xương cốt của Ôn Văn bền chắc hơn xương con người rất nhiều, nhưng vẫn bị con rối này dùng một búa đập nát.

"Khi nãy mình đã thử qua, cây búa này căn bản không thể nào đánh vỡ được xương, xem ra đánh vỡ đầu gối cũng là một thuộc tính cố định của con rối này." Ôn Văn câm nín nói.

Chỉ là đầu gối bị đập gỡ nhưng Ôn Văn không hề cảm giác quá đau đớn.

Trước kia khi bị hành hạ, mức độ đau đớn còn cao hơn nhiều, lần này chẳng là gì, thậm chí còn có chút thoải mái.

Có một số người có cảm thấy nghiện với cảm giác đau, hơn nữa số lượng còn rất nhiều, chỉ là mức độ khác biệt mà thôi.

Nếu nói rõ ra thì vị cay thật ra cũng là một loại đau...

Cho nên khi nhìn thấy người cuồng ngược đãi thì bạn cũng không cần kinh ngạc, bọn họ chỉ nghiện đau nặng hơn người thích ăn cay một chút mà thôi.

Sau khi cả hai bên đầu gối đều bị đánh nát, biểu tình dữ tợn của con rối trở thành đờ đẫn, khôi phục dáng vẻ hiền lành trước đó, từng bước từng bước máy móc rồi khỏi nơi này.

Ôn Văn không vội đứng dậy, đầu gối của anh mặc dù đã bị đánh nát nhưng căn bản không phải vấn đề, không tới một phút thì đã khôi phục lại như ban đầu.

Nếu muốn bắt được thứ này thì nhất định phải hiểu được đặc tính của nó, bằng không sẽ rất phiền phức.

"Đầu tiên, điều kiện kích hoạt con rối tấn công có lẽ là ánh mắt từ trên nhìn xuống, chỉ cần nhìn tới nó thì nó nhất định sẽ đánh nát đầu gối của chủ nhân ánh mắt, nếu không thành công nó sẽ không ngừng tấn công."

"Thứ hai, sức mạnh và tốc độ của con rối sẽ căn cứ vào độ phản kháng mà thay đổi, nhưng thay đổi này là có hạn, vì thế có lẽ nó là một vật thu nhận cấp Tai Hại."

"Cuối cùng, con rối này không thể bị phá hủy và bị cây búa của nó nện trúng thì đầu gối nhất định sẽ vỡ chính là hai thuộc tính cố định."

.

0.04753 sec| 2420.273 kb